Nỗi lòng đau xót xa
Nhớ nhung một đời cô liêu
Không gian này tựa như chiếc thuyền gió vẫn bay
Lần ra đi này chẳng có ai
Thế gian bạc phận giăng lối
Trước bài vị ta chắp tay
Mưa cùng gió theo mấy ngàn ôi thế gian này !
Con người với nhau sao lại nỡ buông câu ác oan
Nhớ lúc đầu đi theo phía xa
Lòng quặn đau tình ta xót xa
Cứ âm thầm nhìn về phía xa
Lòng lặng trĩu hình bóng với ta
Lần sau cuối thế gian đã xa phong trần
Ta đã trải qua
Muôn phần đắng giọt nước mắt rơi
Cứ âm thầm nhìn về phía xa
Mà lòng đau chẳng thể nói ra
Lúc đi rồi mới thấy khóc than
Lời thế gian trần gian vấy đen
Làm phàm nhân nương theo tuyết hoa phong trần