[Verse 1]
Đâu phải hết lòng thương ai là sẽ nhận lại tương lai
Đâu phải hết dạ cho đi là sẽ hạnh phúc mấy khi
Lời nói anh lạnh như băng
Càng làm tình ta thêm mỏng manh
Phải làm sao thì mới lay động được anh
Anh là người em muốn cầm tay đến tận cùng
Đi cùng anh cho đến khi mắt mờ tâm trở nên lú lẫn
Duyên trời ban tại sao lại không giữ cho mình
Cứ phải làm nhau đau phải không, liệu rằng như thế có đáng không?
[ĐK]
Dù biết anh không hồi đáp tình em, nhưng em vẫn xem anh là tất cả
Phải mất bao nhiêu thời gian thì ta mới biết trân trọng và thứ tha
Tại sao em chẳng thế giấu diếm nỗi buồn tận sâu đáy lòng?
Tại sao em lại không hiểu ra rằng anh chẳng thương gì em?
Dù biết xa anh là thiên đường mới nơi em sẽ là chính em
Dù biết buông tay chưa chắc hạnh phúc nhưng vẫn tốt hơn là ở lại
Tại sao em lại chẳng nghĩ đến tương lai, cứ làm đau chính mình?
Tại sao em lại thương quá thương một người chẳng chịu thương em?
****
[Verse 2]
Anh là người em muốn cầm tay đến tận cùng
Đi cùng anh cho đến khi mắt mờ tâm trở nên lú lẫn
Duyên trời ban tại sao lại không giữ cho mình
Cứ phải làm nhau đau phải không, liệu rằng như thế có đáng không?
[ĐK]
Dù biết anh không hồi đáp tình em, nhưng em vẫn xem anh là tất cả
Phải mất bao nhiêu thời gian thì ta mới biết trân trọng và thứ tha
Tại sao em chẳng thế giấu diếm nỗi buồn tận sâu đáy lòng?
Tại sao em lại không hiểu ra rằng em chẳng thương gì anh?
*
Dù biết xa anh là thiên đường mới nơi em sẽ là chính em
Dù biết buông tay chưa chắc hạnh phúc nhưng vẫn tốt hơn là ở lại…
Tại sao em lại chẳng nghĩ đến tương lai, cứ làm đau chính mình?
Tại sao em lại thương quá thương một người chẳng chịu thương em?
**
Tại sao em lại thương quá thương một người chẳng chịu thương em?...