Vừa tuổi trăng tròn em rời xa quê
Tìm đến xứ xa ước mơ đổi đời
Nhưng ôi cuộc đời chẳng được như mơ
Tiề̀n tình thắng thua khiến em đổi lòng
Em không còn được hồn nhiên như xưa
Cuộc đời của em lắm lem bụi trần
Đôi chân lạc đường dòng đời cuốn xoay
Đời em đổi thay như đàn sai phím
Rồi nàng khóc thương cho đời mình
Tiếc thương cho mối tình
Ở nơi chốn quê còn có người mong chờ
Nhiều lần nhấc đôi chân mỏi mệt
Để thoát ra khỏi vũng lầy
Nhưng sao tối tăm không tìm ra lối
Thèm được chút yêu thương tình người
Chốn xa hoa sài thành
Đời lắm trắng đen biết đâu chữ ngờ
Rồi một phút đôi chân lạc loài
Vướng u mê cuộc đời
Ngục tù tối tăm giam cầm em tôi…