Ai cũng từng tin có phép màu.
Nên cứ để mặc tình yêu hóa thành đậm sâu
Xuân thì người con gái như tách trà
Hoang phí đợi chờ người ôm giấc mơ viết nhạc làm thơ
Em bảo rằng đã thấy phép màu
Nơi ấy yên bình để em nép mình làm dâu
Thiệp hồng cầm trên tay sao nhói lòng
Em viết quá vội làm sai mất tên chú rể phải không?
Mât một ngày để yêu một người
Vậy mất bao lâu để quên nụ cười
Nắng còn hồng và môi còn nồng
Em bây giờ có hạnh phúc không?
Mất một người mà đau một đời
Nguyện ước khi xưa đã xây xong rồi
Mỗi lời thế ngày xưa vụng về
Kiếp kiếp đời đời bên nhau e là không thể.