Trời hôm nay đổ mưa
Vô thức anh lao vào như một thói quen
Lòng quên hay là chưa
Vẫn cứ đi tìm mãi một cái tên
Mà anh đã muốn chở che cả đời
Giấc mơ ngày ấy sao quá xa vời
Ngước lên trời, anh tệ quá, người ơi!
Từng hứa sẽ đợi nhau
Dẫu tóc xanh phai màu nhưng ng ở đâu
Tại sao em lại đứng
Nơi phía chân trời anh chẳng thể tới
Để rồi năm tháng cứ trôi miệt mài
Nỗi đau chẳng thể nguôi ngoai
Chiếc nhẫn không kịp đan vào tay của em nữa rồi
dẫu tim anh ngập tràn nhớ thương
thời gian cũng ko trở về
đã quá muộn để cầu xin em , lời tha thứ
Anh muốn sau này mình ấm no
Để em chẳng còn lắng lo
Đâu biết đây lại là lần cuối chung đò
Ánh trăng soi hình bóng người anh từng thương chiếu trên con đường
Ánh trăng lại dày vò anh thêm nhiều tổn thương
Giữa căn phòng chỉ còn khói bay để che nỗi sầu vấn vương
Đến cuối cùng người ở lại vẫn là kẻ đáng thương