Phận mình hồng nhan nên em nào đâu dám trách than
Lỡ vội vàng mang con tim em trao cho chàng
Nhành hoa phong lan người dành tặng em nay úa tàn
Duyên đã cạn sau khi biệt ly sao còn lưu luyến
Và dòng thư tay người để lại đây rồi bước đi
Nét bút nhạt nhòa in đôi ba câu nói tạ từ
Chàng chàng thiếp thiếp ngày nào giờ hai nơi cách biệt
Lỡ một lần yêu mà ôm sầu đau muôn kiếp
Giữa muôn trùng mây nỗi đau bủa vây
Nước mắt em chứa chan lệ đầy
Chàng đã mang đi tình em gửi theo cánh chim
Bay về nơi xa chàng cùng ai dệt mộng gấm thêu hoa
Vạn dặm xa xăm em chẳng mong ngày tương phùng
Tiếng tiêu sầu ngân giữa đêm vọng vang em oán than khi giấc mơ hoang tàn
Trời bỗng mưa rơi dường như phận em trời xót thương
Biển người nhân gian thật rộng lớn biết tìm nơi đâu thấy chân tình
Nước cuốn hoa trôi ngàn năm mãi vô tình.