Một mình lang thang trong đêm đen khuya vắng
Áng mây vô tình cũng phủ mờ đi ánh trăng
Tâm tư nặng mang lại thêm một đêm thức trắng
Cùng tiếng côn trùng làm anh như thêm chết lặng
Chiếc lá cuốn theo gió bay xa thật rồi
Bỏ cây một mình lại đơn côi
Vội vội vàng vàng giờ tình cũng đã phai phôi
Không nói lời nào lá đi về nơi xa xôi
Từng cho anh cảm xúc rất thật
Cũng là người cho anh đau nhất
Đến cuối cùng em cũng ham mê vật chất
Người ra đi bên ai vội vã
Để lại đây tình yêu dối trá
Vết thương hằn không bao giờ phôi pha
Lời hứa ấy như mây như mưa
Cũng chỉ là lời nói dư thừa
Tình yêu đâu phải như chiếc áo lựa mặc cho vừa
Giờ anh phải biết sống thế nào đây
Khi đớn đau chất chứa lấp đầy
Nỗi buồn hằn sâu với nỗi cô đơn bủa vây