Là một chuyện buồn như thơ, từ khi con tim thương nhớ
Đôi mắt em mùa thu, vương vấn bao u hoài
Gần nhau sao chẳng một lời
Rồi từng chiều dài miên man, từ khi em đi xa mãi
Ôm giấc mơ vỡ tan, theo lá khô rơi vàng
Mịt mờ khuất lối nhân gian
Như là cơn gió qua mặt hồ, lặng nghe niềm đau lẻ loi
Chân trời xanh chôn kín kỉ niệm của một cuộc tình đã lỡ
Nếu anh không hững hờ, giấu đau thương vẫn chờ
Thì giờ đây tình ta đâu chơ vơ người ơi
Nếu anh không hững hờ, mãi yêu em vô bờ
Chuyện tình dại khờ đâu phải cách xa vì anh
(Mắt môi kia thắm nồng, đắm say trong giấc mộng
Làm sao anh quên khi con tim đau vì nhớ em)
Chỉ còn lại một mình anh, vầng trăng thu xưa đã khép
Năm tháng như làn mây trôi mãi không quay lại
Đời này nuối tiếc khôn nguôi