Ngắt cánh hoa rừng trên ngọn đồi mênh mông
Bạt ngàn rừng thông chợt ta nghe chạnh lòng
Nhớ câu chuyện buồn chuyện hai người yêu nhau
Mà có ngờ đâu tình yêu hóa thương đau
Có hai ngôi mộ trên ngọn đồi bơ vơ
Kể rằng ngày xưa đôi uyên ương hẹn thề
Lúc đó là ngày chàng trai phải ra đi
hẹn trở về nhanh nên cô gái cứ mong chờ
Cô chờ bao tháng năm
Khi màu tóc mái xanh héo hon đến phai màu
Thân hoa tàn phai úa mau
Lệ nhòa những canh thâu
Còn trên trăng ưu sầu
Khi chàng về chốn xưa ngã gục lúc nghe tin
Trái tim cũng ngừng đập thân chàng về nơi hố sâu
Nằm cạnh người yêu dấu như lời hẹn lúc đầu
Gió hắt hiu buồn như thì thầm bên tai
Kể chuyện tình xưa ngàn năm không phai mờ
Chết trong đợi chờ tình yêu đẹp như thơ
Từ đó đến nay người đời vẫn tôn thờ