Vì em không thể cất lên thành lời, nên những yêu thương này đành dấu kín
Vì em không thể cất lên thành lời, nên những tâm tư để dành lãng quên
Vì anh cứ trốn mình trong lo lắng, lỡ mai thức dậy em đi mất
Dõi theo ánh trăng, anh đi về phía thinh lặng
Vì em không thể khóc lên thành lời, nên nỗi đau này chẳng ai hiểu thấu
Vì em không thể khóc lên thành lời, đâu có nghĩ rằng em không biêt đau
Vì anh không nói nên em đi mất, dõi theo em về nơi bất tận
Đã nhiều thời gian, nhưng chưa bao giờ quên lãng,
Người ơi nói một lời này thôi, rằng anh sẽ trở về cùng tôi
Và tôi sẽ chờ đợi, dẫu có một đời lẻ loi mãi mãi
Tưởng rằng sẽ không bao giờ rời xa, giờ ôm nỗi cô đơn mình ta
Giờ đây chỉ một mình, tôi đi về phía thinh lặng