Hai mươi hai ta bắt đầu nhận thức, phải chịu trách nhiệm lỗi lầm ta gây ra
Tự ôm nỗi buồn như thể một thói quen, mà chẳng tâm sự khi ta chở về nhà
Vài câu nói có thể làm ta đau, có nước mắt mà ta chẳng thể lau
Người cùng họ chắc gì đã thân nhau, nên những bí mật ta càng phải đem giấu
Nhiều người bảo hiện tại ta thay đổi, nhưng quá khứ họ biết ta ra sao
Họ chỉ đem cái tôi ra để nói, áp đặt suy nghĩ mục đích để đề cao
Vì cuộc sống đồng tiền phải đi trước, người một nhà chắc gì được ưu tiên
Lấy bản thân đem ra làm ván cược, bán cả tình thân để lấy cái thể diện
Lời xin lỗi thì luôn trên cửa miệng, nhưng lỗi sai thì ta chẳng chịu sửa
Đăng trên mạng ta yêu gia đình nhất, nhưng lời họ nói chắc gì ta hiểu chưa?
Mong người khác cho ta sự chân thành, ta lại trao cho họ sự lừa dối
Khi vấp ngã chỉ mong người bên cạnh, sau thành công lại bảo có mình tôi
Sao lòng người ta có thể thay đổi, họ chỉ muốn tiền bạc và công danh
Địa vị cao ta mới có tiếng nói, nên trên vai ta phải chịu nhiều gồng gánh
Và có vài lời mà ta chẳng thể nói, lỡ phút chót mà ta chẳng thành công
Xin lỗi vì đã làm người thất vọng, ta không như những gì họ đã mong
Nắm bắt thời cơ ta vươn tới tương lai, không lãng phí thời gian thật quý giá
Không nhận tình thương nếu đấy là thương hại, vẽ bầu trời tô điểm bằng câu ca
Bỏ ngoài tai tất cả lời hoa mỹ, ta chỉ sống thật lòng với giản đơn
Hãy trân trọng những người là tri kỉ, sống vị tha thay vì phải giận hờn
Và nếu một mai chỉ còn một ngày sống, gửi lời cám ơn với tất cả xung quanh
Ta tận hưởng một ngày thật đáng sống và quý trọng những người luôn bên cạnh
Gửi lời cám ơn thay vì phải xin lỗi, ta mở lòng với những người ghét ta.
Càng hận thù thì càng gây thêm tội, mỗi sai phạm là bài học quý giá