họa hình dung như bức tranh nhưng mà vô sắc
nàng kiêu sa với tấm thân nhàu nát
hỏi trời cao ai cũng mong mưu cầu bình yên
chốn cung đình nào ai dám mơ tình duyên
nàng ngân nga với tiếng ca sao lòng hiu hắt
chịu dèm pha với những lời hà khắc
đã từ lâu nàng chỉ núp sau
những đớn đau trong tâm hồn
chẳng một ai hiểu cho tâm tư của một người hầu
lệ đắng khóe mi ở chốn phong lưu
phía ánh dương xa muôn trùng mây
tìm tri kỹ cùng mình đắp xây uyên ương đắm say
phận cung nữ đâu ai màng hối tiếc
nhìn thanh xuân héo hon
cánh bướm hóa tro tàn
bao nhiêu câu thở than
riêng ta nặng mang
dù cho có nguy nga
bao gấm nhung lụa là
nếu không màng về những đắng cay phải trải qua
một thời nhan sắc bao người hỏi han
giờ như cánh hoa úa tàn
phải chôn vùi khi đã lún sâu thiên thu vạn kiếp
ngày nàng đi , xót xa
đắng cay đêm gối đầu
người đời ai biết giọt lệ kia lắng sâu
thả hồn tung bay khắp thế gian
tìm đâu ánh sáng
có chăng sẽ mãi không thành