Sài Gòn ngày vội vã
Giữa phố xá bỗng ai qua
Ngồi một mình gặp nắng
Những ký ức đã trôi xa
Rồi tự hỏi là
Suốt bao nhiêu lâu anh được gì
Cuộc tình mình ngày ấy
Tan theo mây em nghĩ gì
Sài Gòn chợt buồn bã
Kể từ lúc thiếu em đi
Một người thì gìn giữ
Dẫu ai đó muốn chia ly
Nhành hoa kia tan theo gió
Phiêu du bay về trời
Bình yên an nhiên nơi đó
Xa nhau suốt một đời
Ngày ấy có lẽ đã quá khờ dại
Vội trao yêu thương không mong nhận lại
Mưa buồn mưa chợt giăng lối
Mang tình ta vào tăm tối ôm
Phải chăng ngày hôm ấy nếu anh nói ra
Tình yêu của anh đấy vẫn trao em mà
Thì có thể đôi ta sẽ không thế này
Mình cũng chẳng xa nhau
Lỡ buông cánh tay
Ngày em về qua phố nắng mưa đón đưa
Mà trước giờ em thấy vấn vương dư thừa
Vài câu tình ca khẽ ngân nhẹ nhàng
Yêu dấu theo mây ngàn
Sài Gòn của anh
Sài Gòn của anh
Sài Gòn của anh
Gọi cho mình một tách café
Không bỏ đường thay ly trà đá
Sài Gòn ngày còn đắm và mê
Thiếu em như Hà Nội không lạnh giá
Lỡ yêu em, yêu luôn cả Sài Gòn
Dù ngày hôm đó còn lại riêng anh
Đôi ba câu sợ dài dòng
Gửi vào trong gió về miền thiên thanh
Hoàng hôn lặng lẽ trên lối về
Mình lạc giữa thành phố
Lạc đôi tay sát kề
Hoa buồn, hoa không khoe sắc
Giọt sầu sâu nơi khóe mắt
Bất ngờ rơi trong khoảnh khắc
Biết phải nói gì lúc ta chạm mặt
Ngày đó có lẽ đã quá khờ dại
Vội trao yêu thương không mong nhận lại
Mưa buồn mưa chợt giăng lối
Mang tình ta vào tăm tối ôm
Phải chăng ngày hôm ấy nếu anh nói ra
Tình yêu của anh đấy vẫn trao em mà
Thì có thể đôi ta sẽ không thế này
Mình cũng chẳng xa nhau
Lỡ buông cánh tay
Ngày em về qua phố nắng mưa đón đưa
Mà trước giờ em thấy vấn vương dư thừa
Vài câu tình ca khẽ ngân nhẹ nhàng
Yêu dấu theo mây ngàn
Sài Gòn của anh
Phải chăng ngày hôm ấy nếu anh nói ra
Tình yêu của anh đấy vẫn trao em mà
Thì có thể đôi ta sẽ không thế này
Mình cũng chẳng xa nhau
Lỡ buông cánh tay
Ngày em về qua phố nắng mưa đón đưa
Mà trước giờ em thấy vấn vương dư thừa
Vài câu tình ca khẽ ngân nhẹ nhàng
Yêu dấu theo mây ngàn
Sài Gòn của anh