Lênh đênh chênh vênh hương thơm thanh khiết trong đầm
Không mang theo bao nhiêu suy tư lang thang một kiếp phong trần
ta ngồi nghe thiên hạ kia dèm pha lời vô lời ra
như là tranh xem họ mang hồng đen vàng xanh họa tô đời ta
thương cho thân kiếp tằm tơ, moi ruột gan mà xen mà đan làm chi khi chỉ biết nằm mơ
thêu dệt văn thơ tựa hoa trên gấm, như nốt thấp nốt cao ta xướng âm với nhân gian thăng trầm
phô bày cho họ xem, tâm của ta là sen
thân phận như lọ lem, nhưng chẳng lấm bùn đen
ai rồi cũng phải quen , có người thương người ghen ghét
ý chí không ố hoen, cố leo lên top cao bởi vì đời cũng là game
đem thiện tâm chinh phục nhân sinh quan
mang lời ca gieo vào trong dân gian
ai cười chê cũng chẳng sao như là sen gần bùn đen khí chất ta vẫn thanh cao
tâm son ôm nhụy vàng, gieo hương thơm âm vang tỏa đến lúc lụy tàn
thân ta gai góc giữa trời , mặc dòng đời lắm chơi vơi
không nghe không phân bua không được phép dừng lại ,hy sinh ta cũng chẳng ngần ngại
dệt lên ngàn vạn khúc ca từ trái tim ta , tỏa hương khắp chốn thiên hà
khoác chiếc áo xách balo, bước lên xe ta lao dốc
chướng ngại vật trước mặt thật khủng hơn tòa, nhà cao ốc
chưa thành công ai mà care, ai mà thấy, ai mà khen
từ sợi tơ ta leo lên đỉnh, họ gọi đấy , spiderman
bỏ ngoài tai hết những chửi rủa mắng nhiếc và lời càm ràm
việc ta là trao dồi bản thân phấn đấu và làm làm làm
lên ti vi,nhiều hit thêm show chứng tỏ họ lầm hoàn toàn
lời nói đanh thép như súng liên thanh lên đạn và bang bang bang
ép bản thân vào khuôn khổ, mặc cho dòng nước mắt tuôn đổ
rực sáng như pháo hoa luôn nổ, âm thanh huyền thoại tựa một chiếc chuông cổ
trang phục lộng lẫy được dệt bởi những sợi chỉ thô,
một bài nhạc hit cũng từ si la rê pha sol mi đô
đời ai cũng bước từng bậc dưới thấp rồi thì mới đến lên cao
từ một kẻ vô danh chẳng có một ai biết đến rèn luyện mới hóa nên sao
đừng nhìn vào phút chốc rồi lại đánh giá rằng may mắn chẳng như nhau
bởi rằng họ đã dành chất xám và cả tuổi trẻ máu xương mới ra anh hào
ta nhìn ra điều phi thường , tuy nghệ nhân nhưng khiêm nhường
như là thân tằm nhưng chẳng hề tầm thường
moi ruột gan mà đan lại, tơ lụa yêu kiều trang đài
ta tự do chẳng sợ phận số an bài
đương đầu với bao chướng ngại, đôi chân bao lần vướng lại
ta sẽ đứng khi hóa thành tượng đài
hướng đôi mắt về chân trời, vẽ ra tương lai tân thời
sống làm sao chẳng uổng kiếp một phận người
tâm son ôm nhụy vàng, gieo hương thơm âm vang tỏa đến lúc lụy tàn
thân ta gai góc giữa trời , mặc dòng đời lắm chơi vơi
không nghe không phân bua không được phép dừng lại ,hy sinh ta cũng chẳng ngần ngại
dệt lên ngàn vạn khúc ca từ trái tim ta , tỏa hương khắp chốn thiên hà
đời ai cũng bước từng bậc dưới thấp rồi thì mới đến lên cao
từ một kẻ vô danh chẳng có một ai biết đến rèn luyện mới hóa nên sao
đừng nhìn vào phút chốc rồi lại đánh giá rằng may mắn chẳng như nhau
bởi rằng họ đã dành chất xám và cả tuổi trẻ máu xương mới ra anh hào