Đêm sương đang dần trôi
Và trên cao hoa đào rơi
Phía sau ánh mắt xao xuyến
Tận sâu bao nỗi lưu luyến
vẫn là em, mối duyên từ kiếp nào
Đôi ta xa ngàn khơi tựa như hoa kia dạt trôi
Giữa mênh mông đất trời tối
Lòng ta hoang mang lạc lối, giấu sau nụ cười
Liệu có gian dối?
Tình duyên qua ngàn năm cứ dâng thành sóng trào
Như trăm hoa nở reo mùa xuân đến trao
Phải chăng ta gặp nhau để ngàn kiếp sau
Còn nhận ra bóng dáng yêu dấu
Trời xanh vô tình sao rẽ chia mình xa rời
Cho thâm tâm vết thương hằn sâu suốt đời
Cần bao nhiêu thời gian để khổ đau hóa theo mây
Giữ lại duyên số tình ta từ muôn kiếp
Giữ cho tinh duyên vấn vương ngàn năm