Đêm đêm lòng tơ vương , ngày dài hoài nhớ thương
Như hoa cần hơi sương , cảm giác này chẳng tầm thường
Nhân gian rộng muôn phương cớ sao tim một hướng
Em không thể quên đi ,chẳng thể ngừng nghĩ suy , em không thể quên đi nét môi và khóe mi
Em sợ ngàn đại dương , mắt anh em lại lặng chìm ….
Đk : Thiên duyên hữu ý gặp được chàng, kiếp này duyên trời đã ban, tia nắng kia ! Sưởi cho nỗi lòng mù sương của em biến tan.
Nhịp tim đập cồn cào, hỡi người em phải làm sao, nỗi nhớ anh... khắc sâu trong tận từng tế bào
Nhờ gió mang lời ca, khúc nhạc tự tình của ta , chẳng biết anh !
Lấy hay thả vào trong khoảng không chốn xa.
Này chàng hỡi chàng anh có nghe tình ta, có nghe tiếng lòng của ta.